Discover millions of ebooks, audiobooks, and so much more with a free trial

Only $11.99/month after trial. Cancel anytime.

Mĩ nhân và ngai vàng Trung Hoa
Mĩ nhân và ngai vàng Trung Hoa
Mĩ nhân và ngai vàng Trung Hoa
Ebook198 pages3 hours

Mĩ nhân và ngai vàng Trung Hoa

Rating: 0 out of 5 stars

()

Read preview

About this ebook

Trải qua trên dưới 5000 năm lịch sử, Trung Hoa có hàng vạn Đế vương, mỗi Đế vương đều có mẹ (Hoàng Thái hậu), có vợ (Hoàng hậu), có vô số cung phi, mĩ nữ.
Hàng ngàn, hàng vạn người đẹp được tuyển vào cung, người nào may mắn hoặc phải tìm trăm mưu ngàn kế mới giành được sự sủng ái của Thái tử hoặc của nhà vua... dần dần bước lên ngôi Hoàng hậu hoặc Hoàng Thái hậu, có nhiều người đã trở thành nữ Hoàng đế.
Đa số người đẹp còn lại, được nhà vua sủng hạnh một đôi lần, rồi âm thầm chết già trong cung cấm, hoặc nhiều người một đời không được gặp đấng quân vương !
Bên cạnh đó, còn có tông tộc, họ hàng của Hoàng Thái hậu, của Hoàng hậu, cung phi mĩ nữ, gọi là ngoại thích rất đông đảo.
Hoàng Thái hậu, hoặc Hoàng hậu hiền thục, trí tuệ, giàu lòng nhân ái, sẽ giúp cho nhà vua ngồi yên ổn trên ngai vàng, cai trị đất nước một cách thông minh, đem lại thịnh vượng cho quốc gia và hạnh phúc cho nhân dân.
Hoàng Thái hậu hoặc Hoàng hậu nhiều tham vọng, độc ác, chuyên quyền, tin dùng ngoại thích, nhà vua trở thành con rối ngồi trên ngai vàng, có thể làm sụp đổ cả một Vương triều, làm cho đất nước điêu linh nhân dân khốn khổ.
Cuốn sách Mĩ nhân và ngai vàng Trung Hoa giới thiệu với quý bạn 18 vị Hoàng Thái hậu, Hoàng hậu từ thời nhà Tần – Hán đến Minh – Thanh.
Bằng những câu chuyện thú vị, giàu tính văn sử, sách sẽ đưa quý bạn về chốn thâm cung, chỉ có thời gian mới làm tan đi những màn sương bí mật.
Mười tám người, được gọi là những đại mĩ nhân, mỗi người mỗi vẻ, nhưng nhìn chung, sách đã khắc hoạ được những mặt tốt, những mặt xấu của người phụ nữ.
Những người đẹp vang bóng một thời đã lui về dĩ vãng, nhưng những tấm gương thiện ác của họ còn đó, để mọi người cùng suy ngẫm.
Đã là đấng mày râu, từ vua chúa đến thứ dân, từ kẻ cao sang quyền quý đến người chân lấm tay bùn, ai cũng muốn có một người mẹ hiền, một người vợ tốt, một gia đình hoà thuận, ấm êm. Đó là điểm sáng của cuốn sách.

LanguageEnglish
PublisherDong A Sang
Release dateDec 19, 2013
ISBN9781311665621
Mĩ nhân và ngai vàng Trung Hoa
Author

Dong A Sang

1. Quê quán : Làng Trường Xuân, xã Hải Trường, tỉnh Quảng Trị.2. Học trường : + Tiểu học Trường Sanh. + Trung học Hải Lăng (đệ nhất cấp) + Trung học Nguyễn Hoàng (đệ nhị cấp)+ Đại học Sư Phạm Huế (Ban Việt Hán -Khóa Lương Văn Can)+ Đại học Văn khoa Huế (Cử nhân năm 4 - Việt Văn)3. Dạy học : + Trường Phan Châu Trinh- ĐN (1973-1975) + Trường PTTH Hòa Vang (1976- 1981)+ Trường PTHT Phan Châu Trinh (lớp chuyên).+ Trường chuyên Lê Quý Đôn - ĐN..4. Làm việc : NXBGD.VN.5. Bút danh Đông A Sáng (chuyên dịch tiếng Trung).6. Đã dịch và xuất bản : Trên 100 cuốn sách, gồm các thể loại : Triết học (Kinh Dịch, Đạo đức kinh), lịch sử,mưu kế, thư pháp, dưỡng sinh, Trung y, nhân tướng, phong thủy, tượng kỳ, võ thuật v.v.7. Liên kết với Công ty Hương Trang xuất bản sách trên Smashwords.com và Amazon.com.

Read more from Dong A Sang

Related to Mĩ nhân và ngai vàng Trung Hoa

Related ebooks

Asian History For You

View More

Related articles

Related categories

Reviews for Mĩ nhân và ngai vàng Trung Hoa

Rating: 0 out of 5 stars
0 ratings

0 ratings0 reviews

What did you think?

Tap to rate

Review must be at least 10 words

    Book preview

    Mĩ nhân và ngai vàng Trung Hoa - Dong A Sang

    MỸ NHÂN VÀ NGAI VÀNG TRUNG HOA

    By Đông A Sáng

    Copyring Đông A Sáng

    SmashwordsEdition.

    MỤC LỤC

    Chương một : TẦN - HÁN

    Chương hai : NGỤY - TÂY TẤN - BẮC CHU

    Chương ba : ĐƯỜNG - TỐNG - NGUYÊN

    Chương bốn : MINH - THANH

    SÁCH THAM KHẢO

    AUTHOR

    htt//blog,%20smahwords.com

    Chương một : TẦN - HÁN

    1. TRIỆU CƠ - THÁI HẬU CỦA TẦN THỦY HOÀNG

    Dị Nhân làm con tin :

    Vương triều nhà Tần được xây dựng trên cơ sở nước Tần, một trong bảy nước (thất hùng) của thời kì Chiến quốc là Tần, Tề, Sở, Yên, Hàn, Nguỵ, Triệu.Đến đời Chiêu Tương Vương (khoảng 288 TCN), nước Tần là nước mạnh nhất, uy chấn bốn biển.

    Trong cuộc tranh hùng, Tần đã hai lần tiến công nước Triệu, bị tướng Liêm Pha đẩy lui và Lạn Tương Như giành thắng lợi trên mặt trận ngoại giao, Tần – Triệu giảng hoà ở Thằng Trì. Vương tôn Dị Nhân nước Trụ, tự Tử Hề, Thái tử của Chiêu Tương Vương.

    An Quốc Quân có hơn hai mươi người con trai, đều là con của các nàng hầu, không phải là con đích. Sở phi, gọi là Hoa Dương phu nhân, người được An Quốc Quân yêu nhất nhưng lại chưa có con trai.

    Mẹ Dị Nhân là Hạ Cơ, không được yêu lại chết sớm, nên Dị Nhân làm con tin ở Triệu đã lâu, chẳng có ai thăm hỏi.

    Khi Vương Tiễn đánh thắng Triệu, vua Triệu giận lây đến con tin, muốn giết Dị Nhân. Bình Nguyên Quân can ngăn.

    Vua Triệu bèn an trí Dị Nhân ở Tùng Đài, ra vào canh giữ, lại rút bớt lương. Dị Nhân suốt ngày uất ức không biết làm thế nào.

    Một chuyến buôn vua

    Bấy giờ có người ở Dương Dịch, tên là Lã Bất Vi, cha con đều làm lái buôn, vẫn đi lại các nước, mua rẻ bán đắt, nên có vốn to. Khi đến Hàm Đan gặp Dị Nhân giữa đường, thấy Dị Nhân mắt trắng, môi đỏ, dẫu trong lúc phong trần vẫn có vẻ tôn quý, bèn lấy làm lạ, hỏi người bên cạnh xem là ai.

    Người kia đáp, đó là con An Quốc Quân, nước Tần, sang Triệu làm con tin. Vì quân Tần hay đến đánh Triệu, nên vua Triệu suýt đem giết đi, nay dù khỏi chết nhưng bị đày ở Tùng Đài, cấp dụng không đủ, nay lại càng khổ lắm.

    Bất Vi nghe nói, nghĩ thầm, đó là một món hàng buôn có lợi to, bèn về hỏi cha rằng :

    - Cày ruộng lợi gấp mấy ?

    Cha nói :

    - Lợi gấp mười.

    Lại hỏi :

    - Buôn châu ngọc, lợi gấp mấy ?

    - Lợi gấp trăm.

    Lại hỏi :

    - Nếu giúp cho một người được lên làm vua, thống trị sơn hà thì lợi gấp mấy ?

    Người cha cười nói rằng :

    - Làm sao giúp một người làm vua được ! Nếu giúp được thì lợi gấp nghìn, gấp muôn, biết thế nào mà tính ?

    Lã Bất Vi liền đem trăm nén vàng kết giao với Công Tôn Kiền, là người vua Triệu sai giám sát Dị Nhân. Lã Bất Vi dần dần đi lại, rồi lại được tiếp kiến Dị Nhân. Lã Bất Vi giả cách không biết là ai, hỏi lai lịch. Tôn Kiền cứ thực cho biết.

    Một hôm, Công Tôn Kiền đặt tiệc rượu mời Lã Bất Vi. Bất Vi nói :

    - Trong tiệc rượu chẳng có người nào khác, có Vương tôn nước Tần, sao không mời đến cùng uống rượu cho vui.

    Công Tôn Kiền nghe lời, liền cho mời Dị Nhân đến tiếp Lã Bất Vi cùng ngồi uống.

    Tiệc đến nửa chừng, Công Tôn Kiền đứng dậy đi ra nhà xí. Bất Vi hỏi thầm Dị Nhân :

    - Vua Tần nay đã già, Thái tử yêu nhất Hoa Dương phu nhân nhưng phu nhân lại không có con. Anh em của điện hạ có trên hai mươi người, mà chưa ai được yêu lắm. Điện hạ sao không nhân dịp này về nước Tần, thờ Hoa Dương, xin làm con, mai sau có hi vọng được làm Thái tử.

    Dị Nhân ứa nước mắt, nói rằng :

    - Tôi khi nào dám mong điều đó, nhưng mỗi lần nói đến nước cũ, lòng như giao cắt, chỉ giận chưa có kế gì thoát thân được mà thôi !

    Bất Vi nói :

    - Nhà tôi dẫu nghèo, vì điện hạ, xin đem nghìn vàng sang Tần nói với Thái tử và phu nhân để cứu điện hạ về nước. Ý điện hạ nghĩ thế nào ?

    Dị Nhân nói :

    - Nếu được như lời ngài nói, thì mai sau được phú quý, xin cùng ngài hưởng chung.

    Nói vừa xong, Công Tôn Kiền vào, hỏi :

    - Lã quân nói chuyện gì thế ?

    Bất Vi nói :

    - Tôi hỏi thăm Vương tôn về giá ngọc ở nước Tần. Vương tôn từ chối, nói rằng không biết.

    Công Tôn Kiền không nghi ngờ, lại sai rót rượu uống, đến thật vui say mới tan.

    Từ đó, Bất Vi thường đi lại với Dị Nhân, mật đưa cho Dị Nhân năm trăm lượng vàng, dặn nên mua chuộc những người tả hữu và tiếp đãi tân khách.

    Người nhà Công Tôn Kiền đã được Dị Nhân cho tiền, đều xem Dị Nhân là người nhà, nên không nghi kị gì nữa.

    Lã Bất Vi đem năm trăm lạng vàng mua các đồ quý, từ biệt Công Tôn Kiền sang Hàm Dương.

    Bất Vi dò biết Hoa Dương phu nhân có người chị gái cũng lấy chồng ở Tần, bèn trước hết mua chuộc người nhà, nhờ vào nói với bà chị rằng : Vương tôn Dị Nhân ở Triệu, lúc nào cũng nhớ đến Thái tử và phu nhân, có lễ đưa về kính biếu, nhờ Lã Bất Vi chuyển giúp, còn chút lễ mọn này nhờ dâng lên.

    Bà chị mừng quá, tự ra ngoài để tiếp khách, bảo Lã Bất Vi rằng :

    - Vương tôn thật là có lòng tốt, nhưng cũng làm phiền quý khách phải đi xa ! Ngày nay Vương tôn ở Triệu, còn nhớ đến nước cũ không ?

    Bất Vi nói :

    - Nhà tôi đối diện với công quán Vương tôn. Có việc gì Vương tôn vẫn nói chuyện với tôi, nên tôi biết rõ tâm sự. Ngày đêm, Vương tôn lúc nào cũng tưởng nhớ Thái tử và phu nhân, nói từ bé đã mồ côi mẹ, phu nhân là đích mẫu, muốn về nước phụng dưỡng phu nhân, để tròn đạo hiếu.

    Bà chị hỏi :

    - Vương tôn bấy lâu có được bình yên không ?

    Bất Vi nói :

    - Vì Tần cứ đánh Triệu luôn, nên vua Triệu thường muốn đem Vương tôn ra chém, may được thần dân hợp sức bảo tấu, nên mới còn sống, vì thế lại càng nóng lòng muốn về.

    Bà chị hỏi :

    - Vì cớ gì mà thần dân nước Triệu lại bảo tấu cho Vương tôn ?

    Bất Vi đánh bóng món hàng của mình :

    - Vương tôn là người hiền hiếu, mỗi ngày gặp sinh nhật của vua Tần, Thái tử và phu nhân, các ngày đán, sóc vọng, đều tắm gội chay sạch, đốt hương trông về phía tây mà bái chúc. Người Triệu không ai mà không biết.

    Vả lại, Vương tôn hiếu học, trọng hiền, giao kết khắp bực hiền sĩ trong nước. Thiên hạ đều khen là người hiền hiếu. Vì thế, thần dân nước Triệu mới bảo tấu cho.

    Bất Vi nói xong, lại lấy mấy món đồ quý giá, giá đáng chừng năm trăm vàng, dâng lên và nói rằng :

    - Vương tôn không thể về chầu hầu Thái tử và phu nhân, nên có chút lễ mọn này để tỏ lòng hiếu thuận. Dám phiền Vương thân chuyển hộ cho.

    Bà chị sai người nhà làm cơm rượu đãi Lã Bất Vi, rồi đi ngay vào nói chuyện với Hoa Dương phu nhân.

    Phu nhân Hoa Dương thấy các đồ quý, cho rằng Dị Nhân thực có lòng yêu mình, trong lòng rất mừng.

    Bà chị về nói chuyện cho Bất Vi biết. Bất Vi giả cách hỏi rằng :

    - Phu nhân có mấy người con trai ?

    Bà chị nói :

    - Chẳng có người nào !

    Bất Vi nói :

    - Tôi nghe, đem sắc đẹp thờ người, hễ sắc suy thì tình yêu cũng hết. Nay phu nhân được Thái tử yêu mà không có con, thì nhân lúc này chọn trong các con chồng, người nào hiền hiếu, thế lực phu nhân há chẳng càng được vững vàng lắm ru !

    Nếu không, sau này sắc đẹp đã kém, lòng yêu chẳng còn, có hối cũng không kịp nữa.

    Nay Dị Nhân là người hiền hiếu, lại hết lòng yêu quý phu nhân, nếu phu nhân cất nhắc cho lên làm đích tử, như vậy đời đời ở nước Tần này.

    Bà chị lại đem lời nói ấy vào nói với Hoa Dương. Phu nhân cho lời nói của Bất Vi là phải.

    Nhân một hôm, Hoa Dương cùng Thái tử uống rượu đang vui, bỗng ứa nước mắt. Thái tử lấy làm lạ hỏi vì cớ gì. Phu nhân nói :

    - Thiếp nay được sung vào hậu cung, chẳng may không con. Thiếp xem trong các con của Thái tử chỉ có Dị Nhân là người hiền đức, tân khách đi lại, ai nấy đều khen. Nếu được Dị Nhân làm con kế tự, thì thân thiếp sau này có chỗ cậy nhờ.

    Thái tử bằng lòng. Phu nhân nói :

    - Hôm nay, Thái tử ưng cho thiếp, ngày mai lại nghe một cung nhân nào khác, rồi quên đi thì sao ?

    Thái tử nói :

    - Nếu phu nhân không tin, thì khắc thẻ tre làm chứng.

    Nói đoạn bèn lấy một cái thẻ khắc bốn chữ Đích Tử Dị Nhân, rồi đem ra chẻ đôi, mỗi người giữ một nửa làm tin.

    Phu nhân nói :

    - Thái tử đang ở nước Triệu, làm thế nào mà đem về được ?

    Thái tử nói :

    - Nhân dịp nào đó, ta nói với vua cho.

    Bấy giờ vua Tần đang giận vua Triệu, Thái tử nói chuyện ấy vua Tần không nghe.

    Bất Vi biết em trai Vương hậu là Dương Toàn Quân đang được vua yêu, lại đút lót cho các người môn hạ cầu vào yết kiến Dương Toàn Quân và nói rằng :

    - Tội ngài đáng chết ! Ngài có biết không ?

    Dương Toàn Quân cả sợ, hỏi rằng :

    - Tôi có tội gì ?

    Bất Vi nói :

    - Môn hạ của ngài ai cũng ở ngôi cao, bổng lộc nhiều, hầu non vợ đẹp, mà môn hạ của Thái tử thì không ai có quyền thế cả.

    Ngày nay, Đại vương tuổi đã già, một mai mất đi, Thái tử lên nối ngôi, bọn môn hạ của Thái tử tất oán ngài lắm, nguy cơ của ngài đã đến sau lưng rồi đó.

    Dương Toàn Quân nói :

    - Bây giờ biết làm thế nào ?

    Bất Vi nói :

    - Tôi có kế này, có thể làm ngài thọ đến trăm tuổi, vững vàng như Thái sơn, ngài có muốn nghe không ?

    Dương Toàn Quân quỳ xuống hỏi kế. Bất Vi nói :

    - Đại vương tuổi đã già, mà Thái tử không có con đích. Nay Vương tôn Dị Nhân có tiếng là người hiền hiếu, lại bị bỏ ở nước Triệu, ngày đêm mong mỏi được về.

    Nếu ngài xin được Vương hậu nói với vua Tần cho đón Dị Nhân về, khiến Thái tử lập làm đích tử. Như vậy, Dị Nhân không có nước mà có nước, Hoa Dương không có con mà có con, Thái tử và Vương tôn đều cảm ơn Vương hậu đời đời, tước vị ngài có thể giữ vững được.

    Dương Toàn Quân sụp lạy, xin làm theo như lời. Rồi đem lời Bất Vi nói với Vương hậu. Vương hậu nói với vua Tần. Vua Tần nói :

    - Đợi khi nào người Triệu xin hoà, ta sẽ đón Dị Nhân về nước.

    Thái tử cho triệu Lã Bất Vi vào hỏi :

    - Ta muốn đón Dị Nhân về nước, phụ vương chưa chuẩn cho, tiên sinh có diệu kế gì không ?

    Bất Vi dập đầu nói rằng :

    - Nếu Thái tử quả định lập Vương tôn làm kế tự, thì tiểu nhân chẳng dám tiếc gia sản nghìn vàng, đút lót các nhà quyền thế nước Triệu, tất có thể mang Dị Nhân về được.

    Thái tử và phu nhân cả mừng, đem hai trăm lạng vàng giao cho Lã Bất Vi, nhờ trao cho Dị Nhân để chi tiêu và thiết đãi khách.

    Vương hậu cũng lấy một trăm lạng vàng giao cho Lã Bất Vi, lại sắm cho Dị Nhân một hòm quần áo và tặng riêng cho Lã Bất Vi một trăm lạng vàng, phong sẵn cho Bất Vi làm Thái phó của Dị Nhân, dặn nói cho Dị Nhân biết, mấy ngày nữa sẽ gặp nhau, chớ nên lo nghĩ.

    Bất Vi từ biệt ra về. Đến Hàm Đan, trước hết Bất Vi nói cho cha biết. Người cha rất mừng.

    Buôn bán cả tình:

    Hôm sau, Bất Vi mang lễ vào yết kiến Công Tôn Kiền. Rồi vào chào Dị Nhân, đem lời Vương hậu, Thái tử và phu nhân nói hết cho nghe, lại đem trăm lạng vàng và quần áo giao lại cho Dị Nhân. Dị Nhân mừng, nói :

    - Hòm quần áo, tôi xin nhận, còn số vàng tiên sinh cứ cầm lấy, nếu có việc gì cần dùng, tiên sinh cứ tuỳ ý, cốt làm sao cứu tôi về nước, tôi cảm ơn vô cùng.

    Lã Bất Vi có lấy một người tên là Triệu Cơ, giỏi đàn hát.

    Một hôm, Bất Vi mời Công Tôn Kiền và Dị Nhân đến nhà uống rượu, bàn tiệc đủ cả của ngon vật lạ và có cả đàn hát làm vui.

    Rượu đến nửa chừng, Bất Vi nói :

    - Bỉ nhân mới lấy được một đứa hầu non, muốn cho nó ra mời rượu, xin các ngài chớ hiềm cho là đường đột.

    Nói xong, sai hai con hầu vào gọi Triệu Cơ ra. Bất Vi nói :

    - Nàng nên chào hai vị quý nhân đây !

    Triệu Cơ thoăn thoắt gót sen, đứng trên thảm nhung cúi đầu hai lần. Dị Nhân và Công Tôn Kiền vội vàng đáp lễ.

    Bất Vi sai Triệu Cơ tay nâng chén vàng mời Dị Nhân. Dị Nhân ngửa mặt nhìn, rõ ràng là một giai nhân, mày ngài mắt phượng, da tuyết tóc mây, mĩ lệ yêu kiều không bút mực nào tả xiết.

    Triệu Cơ mời rượu xong, liền xóng tay áo đứng trên thảm nhung mà múa, chân tay mềm mại, điệu bộ dịu dàng, khiến cho Công Tôn Kiền và Dị Nhân hoa mắt, mê lòng, thần hồn điên đảo, cùng nhau khen ngợi mãi không thôi. Triệu Cơ múa xong, Bất Vi lại sai rót chén lớn dâng mời. Hai người uống một hơi hết ngay. Triệu Cơ mời xong, trở vào trong nhà. Chủ khách lại cùng nhau thù tạc rất vui.

    Công Tôn Kiền say quá nằm lăn ra. Dị Nhân trong lòng nghĩ đến Triệu Cơ, mượn rượu giả say nói với Bất Vi :

    - Nghĩ như tôi, một mình chơ vơ trên đất khách, vắng vẻ quạnh hiu, muốn

    Enjoying the preview?
    Page 1 of 1