You are on page 1of 10

AN NINH , HINH SU , BAO CONG AN

80 ngày bị tra tấn như thời trung cổ (Kỳ 1)


Chủ nhật, ngày 22/08/2010, 09:44
Sự kiện: 80 ngày đêm bị tra tấn như thời trung cổ
(24h) - Vụ án sau đây mô tả cuộc đấu trí quyết liệt, dai dẳng giữa các
điều tra viên với những tên tội phạm ma túy khét tiếng. Sự dã man, tàn
độc, quỷ quyệt mà bọn tội phạm ma tuý đã sử dụng được so sánh như
hình thức nhục hình tàn bạo nhất của thời trung cổ.
An ninh hình sự cập nhật liên tục tất cả các ngày trong tuần

Trần Minh Dương lúc còn điều trị tại


bệnh xá trại giam CA tỉnh Nghệ An
Kỳ 1: Chiếc bao tải đựng người bên cầu Cổ Ngựa

Gần 6 giờ sáng 3-10-2006 cầu Cổ Ngựa nằm trên QL1A thuộc xã Kỳ Trinh cách thị trấn huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà
Tĩnh khoảng 15km vẫn chìm trong màn sương dày đặc. Khu vực bán sơn địa hoang vu càng ảm đạm trong tiết
trời lạnh giá của những ngày giữa đông không một bóng người qua lại. Trên đường, thỉnh thoảng có một vài xe
ôtô lao đi vun vút trong gió, phun bọt nước trắng xóa. Mặc dù đêm hôm trước có mưa lớn kèm theo gió mạnh,
nhưng vì mùa nước rút nên khúc sông này khá cạn, để lộ ra bãi bồi cùng với những lùm cây bần nước lợ, rễ mọc
lên chi chít như những lưỡi gươm trên dải phù sa màu mỡ uốn theo dòng chảy của con sông. Một người làm
nghề chài lưới xuất hiện trên con thuyền nhỏ giữa dòng để thu hoạch mẻ lưới giăng đêm qua. Đến gần bãi bồi dạ
cầu Cổ Ngựa, anh ta ngạc nhiên khi phát hiện một bao tải khá lớn đựng một vật gì đó, xung quanh có vết trườn
in rõ trên mặt lớp bùn từ dưới nước lên đám lau sậy ven bờ. Lúc đầu anh nghĩ có thể bao rác do người đi đường
quẳng xuống sông. Nhưng không! Làm sao nó biết trườn? Khi nghe tiếng người đến gần, cái bao bí ẩn bỗng
dưng động đậy rồi một bàn tay bê bết máu đã chuyển thành màu đen sẫm ló ra. Người dân chài hốt hoảng... thì
ra bao tải đựng người. Anh ta gọi thêm một số người gần đó đến giúp đỡ. Khi mở bao ra, không ai tin vào mắt
mình bởi bên trong là một người đàn ông, tay chân bị trói chặt, miệng và mắt bị bít bằng những sợi dây vải màu
đỏ, toàn thân cứng đờ, tím ngắt vì lạnh, hơi thở thoi thóp. Thân thể người đàn ông này chi chít những vết thương
rất nặng.

Cầu Cổ Ngựa - nơi tìm thấy Trần Minh Dương

Ngay lập tức, người đàn ông được đưa đến Bệnh viện huyện Kỳ Anh cấp cứu với hy vọng mong manh. Theo các
bác sĩ, đây là trường hợp hy hữu bởi phải có sức khỏe phi thường và nghị lực sống mãnh liệt thì anh ta mới có
thể tồn tại trong tình trạng chấn thương nặng và khí hậu lạnh giá như vậy. Sau khi nhận tin báo, Công an huyện
Kỳ Anh đã có mặt để tìm hiểu nguyên nhân vụ việc. Theo nhận định ban đầu rất có thể đây là nạn nhân của một
vụ án giết người nhưng muốn điều tra nguyên nhân thì phải chờ anh ta tỉnh lại. Sau gần 4 tiếng đồng hồ cấp cứu,
người đàn ông đã dần hồi tỉnh và thều thào yếu ớt trong khóe miệng không rõ tiếng: “Cứu tôi... xin... sẽ bị giết”.
Chờ thêm gần hai tiếng nữa, cơ quan chức năng mới tiếp xúc, trao đổi được với nạn nhân. Bước đầu anh ta khai
tên là Trần Bình Dương (SN 1967) quê ở Đô Lương, tỉnh Nghệ An. Theo Dương kể, trước đó mấy ngày, anh ta
bắt xe đò từ Đô Lương về TP. Vinh, gần vào bến xe Vinh, xuất hiện ba thanh niên lực lưỡng kéo anh xuống xe rồi
khống chế đưa đến một nơi nào không rõ. Họ nói bị Dương lấy mất 100 triệu đồng nên tra khảo rất tàn nhẫn để
tìm tiền. Cuối cùng, không tìm thấy tiền, các đối tượng đưa anh vứt ở đây để thủ tiêu. Suốt mấy ngày giam biệt
trong bóng tối, nạn nhân không hề nhận ra mặt hung thủ như thế nào (!).

Thông tin trên được báo về Công an tỉnh Nghệ An và một nhóm điều tra viên được cử vào Kỳ Anh - Hà Tĩnh truy
tìm hung thủ. Thượng tá Nguyễn Văn Chương - Phó trưởng Phòng CSĐT tội phạm về ma túy CA Nghệ An kể lại:
“Theo nhận định lúc đầu đây rất có thể là vụ án giết người do thù tức hoặc do mâu thuẫn kinh tế nhưng sau khi
xác minh thân nhân thì Trần Bình Dương (tên khác là Trần Minh Dương) vốn là một đối tượng trong diện theo dõi
của cảnh sát phòng chống tội phạm về ma túy nên rất có thể là đối tượng trong đường dây ma túy bị đồng bọn
thủ tiêu”. Điều bất thường đã xảy ra khi nạn nhân được đưa về Bệnh viện huyện Kỳ Anh thì ở khu vực cầu Cổ
Ngựa, xã Kỳ Trinh xuất hiện một số đối tượng lạ mặt đến hỏi dò thông tin người vừa được cứu sống. Sau đó,
chúng xuất hiện tại bệnh viện và liên tục tìm cách tiếp cận buồng cấp cứu của Dương. Linh cảm được sự nghiêm
trọng của vụ việc, Công an huyện Kỳ Anh một mặt phân công chiến sĩ canh phòng nghiêm ngặt, mặt khác thông
báo Công an tỉnh Nghệ An chuẩn bị kế hoạch đưa nạn nhân ra Vinh để có điều kiện bảo vệ, cấp cứu và thuận
tiện cho công tác điều tra. Ngay trong buổi chiều 3-10, Trần Bình Dương đã được CA Nghệ An tiếp nhận đưa về
Vinh. Đúng như dự đoán, những đối tượng lạ mặt vẫn bám theo sau xe công an như hình với bóng. Khi xe về
đến bờ nam cầu Bến Thủy - địa phận giáp ranh giữa thị trấn Gia Lách, huyện Nghi Xuân (Hà Tĩnh) và TP. Vinh
(Nghệ An) thì xuất hiện thêm 7, 8 đối tượng khác chờ sẵn. Chúng nhập vào nhóm với các đối tượng trước đó
cùng đi xe gắn máy “hộ tống” xe công an chở nạn nhân về Bệnh viện Việt Nam - Ba Lan (TP. Vinh). Xe vừa dừng
trước cửa bệnh viện lập tức bị vây kín bởi nhóm người lạ mặt này, trong đó có những đối tượng giả danh xe ôm,
người tìm thân nhân, thậm chí có đối tượng còn nhận là người thân của nạn nhân để xin được vào phòng cấp
cứu... Thông tin trên được báo về lãnh đạo CQĐT và lập tức kế hoạch tăng quân bảo vệ được triển khai. Dương
được bố trí cấp cứu trong sự bảo vệ chặt chẽ của công an ngay trong bệnh viện. Thậm chí những người đang
cấp cứu cùng phòng với Dương cũng được kiểm tra rất kỹ và quy định mỗi bệnh nhân chỉ được phép một người
thăm nuôi đăng ký rõ ràng.

Tại sao Trần Bình Dương lại bị bỏ trong bao tải vứt ở cầu Cổ Ngựa rồi sau đó bị các đối tượng truy sát từ Bệnh
viện Kỳ Anh ra đến Bệnh viện đa khoa Việt Nam - Ba Lan? Theo thượng tá Nguyễn Văn Chương, Trần Bình
Dương là đầu mối cực kỳ quan trọng trong đường dây ma túy do một bố già khét tiếng ở TP. Vinh điều hành.
Việc Dương sống sót nằm ngoài dự tính của bọn chúng. Chúng thực hiện truy sát đến cùng và chỉ khi Dương
vĩnh viễn không nói được nữa thì vụ án mới có thể không bị phá và những kẻ cầm đầu mới không lộ diện. Có thể
do những tên tội phạm này quá độc ác nên một yếu tố may mắn nào đó đã giúp cho Dương được sống để chúng
phải đền tội. Cũng từ việc phát hiện Trần Bình Dương, CQĐT đã bóc gỡ một băng nhóm tội phạm ma túy với
những thủ đoạn phạm tội vô cùng tàn bạo.
AN NINH , HINH SU , BAO CONG AN
80 ngày bị tra tấn như thời trung cổ (Kỳ 2)
Chủ nhật, ngày 22/08/2010, 13:34
Sự kiện: 80 ngày đêm bị tra tấn như thời trung cổ
(24h) - Quá trình điều tra đã làm lộ diện một đường dây tội phạm ma
túy khét tiếng với chân dung “bố già” cỡ bự. Vì nghi ngờ đàn em “biển
thủ ma túy”của mình, “bố già” đã ra lệnh bắt người giam giữ và tra tấn
nạn nhân bằng những phương pháp nhục hình độc ác có một không
hai, thường được áp dụng vào thời trung cổ.
An ninh hình sự cập nhật liên tục tất cả các ngày trong tuần

Trần Văn Minh


Kỳ 2: Chuyến đi định mệnh

Sau khi đưa về Bệnh viện Việt Nam - Ba Lan tại TP. Vinh (Nghệ An) để cấp cứu và bảo vệ khỏi nhóm sát thủ,
Dương được các bác sĩ tận tình cứu chữa các vết thương trên khắp thân thể, trong đó toàn bộ đầu ngón tay, đầu
ngón chân đã bị đập dập nát và móng bị rút ra khỏi ngón bằng kìm. Răng bị nhổ gần hết, môi bị xẻ nhiều nhát.
Các khớp gối, khớp tay đều bị đánh dập và tổn thương nặng không thể hồi phục. Xương sườn bị gãy 4 cái, hai
vành tai bị biến dạng, tai bên phải không còn lỗ tai. Nội tạng bị tổn thương nặng, suy nhược toàn thân... nạn nhân
được xác định 90% sẽ chết. Tuy vậy, trước CQĐT, Dương không hé răng khai nửa lời. Câu cửa miệng của anh
ta khi tiếp xúc điều tra viên là “Không nhận ra hung thủ là ai”; “không biết”; “không nghe” và “không thấy”... Trong
thời gian này, các điều tra viên phải rất vất vả bởi bên ngoài đám sát thủ đang chờ cơ hội ra tay bịt đầu mối, còn
trong phòng cấp cứu “nạn nhân” vẫn tỏ ra ngoan cố, lì lợm không chịu hé răng nửa lời. Tuy nhiên, theo thông tin
mà CQĐT thu thập được thì từ lý lịch của tên Dương đã làm lộ rõ một số manh mối rất quan trọng. Trần Bình
Dương (còn có tên gọi khác là Trần Minh Dương là một con nghiện nặng, SN 1967, ngụ xóm 3 xã Ngọc Sơn,
huyện Đô Lương, tỉnh Nghệ An). Trình độ văn hóa 10/10, trước đây có một thời gian Dương làm cán bộ của một
xã miền núi ở huyện Kỳ Sơn - Nghệ An. Năm 1994, Dương bước vào con đường nghiện ngập rồi chuyển sang
buôn bán ma túy để kiếm tiền phục vụ nhu cầu heroin. Trong một lần mang hàng đi giao cho đối tác, hắn bị công
an bắt và bị TAND tỉnh Nghệ An tuyên án 15 năm tù tại trại giam số 3 ở huyện Tân Kỳ, Nghệ An. Đến năm 2002,
hắn được ân xá về quê và có biểu hiện “ngựa quen đường cũ”, thời điểm gần đây có những bất minh trong các
mối quan hệ.

Chiếc xe Minh và Dương dùng vận chuyển ma túy từ Kỳ Sơn về TP. Vinh

Một nhóm điều tra viên dày dạn kinh nghiệm được huy động để bóc gỡ vụ án này. Trung tá Nguyễn Phương
Thắng - ĐTV Phòng CSĐTTP về ma túy Công an Nghệ An nhớ lại: lúc đầu tiếp xúc với Dương, hắn tỏ ra là một
kẻ rất ngoan cố, khai báo lòng vòng nhằm cố tình lấp liếm một điều gì đó. Khi một số anh em đến tiếp xúc tại
bệnh viện, Dương còn giở trò lừa gạt, mua chuộc bằng cách bảo vợ mua bia để đãi các anh “vì công việc nặng
nhọc quá... Xin đừng hỏi nhiều để tôi dưỡng bệnh”. Tuy nhiên qua trình bày của chị Nguyễn Thị Dung (SN 1983)
- vợ của Dương thì chồng chị đã mất tích gần ba tháng trước đó và người cuối cùng mà Dương tiếp xúc là anh
Trần Văn Minh ngụ ở phường Đội Cung - TP. Vinh vào khoảng giữa tháng 7-2006. Sau khi gặp nhau, anh Minh
rủ Dương đi đâu không rõ và Dương mất tích từ ngày đó. Thấy chồng không về, Dung đã nhiều lần tìm đến nhà
Minh thuê ở phường Lê Lợi, TP. Vinh hỏi thì Minh cho biết: “Dương đang có việc riêng một thời gian nữa mới về”.
Sau đó Dương có hai lần điện thoại về cho người nhà bảo Dung chuẩn bị 15.000USD để chuộc mạng sống cho
Dương nếu không sẽ bị giết rồi sau đó im bặt, số điện thoại gọi đến cũng không thể liên lạc được. Trước nghiệp
vụ sắc bén của những điều tra viên giàu kinh nghiệm, biết không thể trốn tránh mãi được nên Trần Minh Dương
cuối cùng đã thành khẩn cúi đầu nhận tội khai thật mình là nạn nhân của một băng tội phạm ma túy và bị “bố già”
nghi ngờ biển thủ 2 bánh heroin trên đường mua từ Kỳ Sơn về nên bị bắt giam tra khảo, hành hạ trước khi bị vứt
xác xuống cầu Cổ Ngựa để thủ tiêu. Bắt đầu từ đây, một sự thật kinh hoàng, có một không hai đã được làm rõ
qua lời khai của nạn nhân cũng là tên tội phạm ma túy Trần Minh Dương:

“Bố già” Lầu Chá Giờ , Hờ Chồng Vừ

Khoảng 10 giờ ngày 10-7-2006, đang trên đường từ nhà riêng ở xóm 3, xã Ngọc Sơn xuống thị trấn Đô Lương
để mua ma túy về bán lẻ cho các con nghiện thì Dương nhận được điện thoại của vợ báo rằng có anh Minh từ
Vinh lên gặp để liên hệ công việc. Minh (tức Minh trâu đại, ngụ tại khối 8, phường Đội Cung, TP. Vinh) là người
quen hồi Dương còn thi hành án tù ma túy tại trại 3 Tân Kỳ gặp Minh khi đến thăm một người bạn cũng phạm tội
ma túy bị giam tại đây. Dương bảo vợ nói anh Minh ngồi chờ một lát nhưng Minh cầm máy trực tiếp nói chuyện
yêu cầu Dương phải về nhà ngay. Dương vội vàng quay về nhà gặp Minh và được Minh cho biết: “Anh đã điện
cho thằng Giờ ở Nậm Cắn rồi, bây giờ đi mày với anh lên đó lấy hàng, có gì anh lo cho mày sau. Anh đã mang
theo 15.000USD và súng, nếu thằng Giờ trở mánh sẽ xử luôn”. Hai người chỉ kịp ăn vội bữa cơm trưa rồi Minh
chạy xe Rebel còn Dương thì sang nhà anh rể là Cao Tiến Linh mượn chiếc xe Angel BS: 37K6-2329 để chạy
theo cùng Minh lên Kỳ Sơn đề phòng bất trắc trên đường nhận ma túy. Trên đường lên thị trấn Mường Xén (Kỳ
Sơn), cả hai gặp hai chiếc xe máy chở 6 người lưu thông cùng chiều. Những người này xin đi nhờ xe của Minh
và Dương và được Minh đồng ý. Một phụ nữ sang xe Minh, một sang ngồi xe Dương rồi cùng chở nhau đi,
khoảng 21 giờ thì đến Mường Xén. Sau khi trả hai nữ khách quá giang, Minh và Dương vào thuê nhà trọ tắm
rửa, hít một bi, ăn mỗi người hai cái bánh mì rồi tìm đến nhà Giờ ở bản Trường Sơn, xã Nậm Cắn. Nhưng vì trời
tối, đường núi gập ghềnh khó đi khiến cả hai phải quay lại nhà trọ đợi đến sáng mai. Trong thời gian này, Minh đã
nhiều lần điện thoại cho Giờ và hẹn mai đến chồng tiền lấy heroin. Sáng 11-7, Minh và Dương một lần nữa tìm
đến nhà của Giờ. Theo lời kể của Dương thì họ được vợ chồng Giờ đón tại cửa, vào nhà cho sử dụng heroin
trước khi tiếp chuyện. Trong căn nhà gỗ đắt tiền rộng rãi, Giờ sống như ông hoàng giữa một thôn bản nghèo. Ở
đây, Giờ nổi tiếng vì sự giàu có và thế lực mạnh, ai cũng phải kính nể mặc dù biết rằng tài sản mà hắn có được
do buôn bán ma túy. Hắn có đến 9 người con, đứa con trai đầu là Lầu Y Phua (SN 1976) hiện đang đi tù vì tội ma
túy. Không những buôn bán ma túy, Giờ còn nổi tiếng trong vùng với thú chơi đao, kiếm cổ. Giữa gian chính hắn
gác ba thanh đao cổ trên một cái giá bằng gỗ quý để thị uy quyền lực của mình... Sau khi Minh và Dương đến,
người nhà của Giờ đã dẫn về một người nói tiếng Lào. Người này đưa ra hai bánh heroin được gói cẩn thận
trong túi giấy màu vàng cho Minh kiểm tra. Minh lấy con dao nhọn trong người khoét một tý đưa lên miệng thử rồi
gật đầu đồng ý. Theo Giờ, giá mỗi bánh 6.500USD. Minh bảo Dương đưa cho gã người Lào 13.000USD (cho 2
bánh heroin) rồi quay sang Lầu Chá Giờ thuê Giờ mang số “hàng” này qua khu vực Bệnh viện Kỳ Sơn giao cho
hắn. Giờ bảo tiền công 1.000USD và Minh đồng ý.

Đúng hẹn, hơn 19 giờ 11-7, Giờ chạy xe máy cùng với đối tượng tên Hờ Chồng Vừ (SN 1972) ngụ tại bản Tiền
Tiêu mang hai bánh heroin giao cho Minh, Minh rút trong túi ra 2.000USD bảo Dương đếm trả cho Giờ
1.000USD, số còn lại Dương đưa cho Minh rồi cầm 2 bánh heroin dắt vào thắt lưng trước bụng. Sau khi gửi lại
một chiếc xe Angel cho người quen, Minh cầm lái chiếc Rebel của mình chở Dương, cả hai cùng nhằm hướng
QL7A trực chỉ về TP. Vinh... Từ đây vụ án diễn biến theo một hướng khác, phản ánh đầy đủ chân thực những
sắc thái, tính chất vô cùng tàn bạo và man rợ của bọn tội phạm ma túy...
AN NINH , HINH SU , BAO CONG AN
80 ngày đêm bị tra tấn như thời trung cổ (Kỳ 3)
Thứ Năm, ngày 26/08/2010, 16:00
Sự kiện: 80 ngày đêm bị tra tấn như thời trung cổ
(24h) - Mất hai bánh heroin giữa rừng, nghi đàn em chiếm đoạt, “bố
già” Trần Văn Minh đã nổi điên rút súng bắn liền ba phát vào đầu Trần
Minh Dương. Chỉ có sự thần kỳ mới cứu Dương thoát khỏi lưỡi hái tử
thần khi ba phát súng Minh bắn đều không nổ vì... đạn thối.
An ninh hình sự cập nhật liên tục tất cả các ngày trong tuần

Dương bị tra tấn dã man.


Trần Văn Minh (Minh trâu đại, SN 1962, hộ khẩu tại phường Đội Cung nhưng thuê nhà ở phường Lê Lợi, TP.
Vinh) là một đối tượng giang hồ, đối tượng ma túy có số má tại thành Vinh và cả khu vực Bắc Trung bộ. Nói đến
Minh trâu đại thì kể cả những tay anh chị có máu mặt nhất trong giới tội phạm nói chung và tội phạm ma túy nói
riêng đều có phần e ngại bởi thành tích bất hảo đã làm nên tên tuổi của hắn. Minh được giới giang hồ xếp vào
loại lì lợm như trâu. Năm 1988 sau khi xuất ngũ, hắn lập băng đảng đánh nhau ở khu vực chợ Vinh và bị bắt, sau
đó tòa tuyên phạt 6 tháng tù về tội gây rối trật tự công cộng và cố tình gây thương tích. Năm 1991, trong một lần
giáp chiến với băng nhóm khác, Minh chạy về nhà lấy khẩu súng K54 của anh trai là Trần Văn Hòa đem ra đe
dọa đối thủ. Công an phường Đội Cung đã thu giữ khẩu súng trên. Kể từ khi tham gia vào lĩnh vực ma túy, đàn
em đầu quân dưới trướng của y rất đông, chủ yếu là các con nghiện. “Có thể khát ma túy ở đâu nhưng nếu con
nghiện đến nhà Minh “trâu đại” chắc chắn sẽ có hàng” - một điều tra viên Phòng CSĐTTP về ma túy Công an
Nghệ An từng đấu tranh với Minh cho biết.
Trần Văn Hồng

Quay lại việc Minh và Dương lên mua ma túy ở Kỳ Sơn. Theo lời khai của Dương thì sau khi nhận hai bánh
heroin từ tay của Lầu Chá Giờ và Hờ Chồng Vừ tại quãng đường vắng trước cửa Bệnh viện huyện Kỳ Sơn ở thị
trấn Mường Xén, Dương gửi lại chiếc xe Angel để đi về cùng xe Rebel với Minh. Minh cầm lái, Dương ngồi sau
với hai bánh heroin cất giấu ngang lưng quần phía trước bụng. Chiếc xe phân khối lớn lao vun vút trực chỉ hướng
QL7A về xuôi. Do đường rừng khó đi, chạy được khoảng 70km thì trời nhá nhem tối. Cả hai vào ăn cơm rồi quyết
định lợi dụng đêm tối, trời mưa sẽ cố gắng chạy về đến TP. Vinh. Đến khoảng 23 giờ đêm 11-7, về đến khu vực
khe Bố thuộc địa phận huyện Tương Dương, nhìn thấy phía trước có tổ tuần ra CSGT đang làm nhiệm vụ, nghĩ
rằng có thể hành vi mua bán, vận chuyển heroin của mình bị lộ nên Minh bảo Dương ngồi vững phía sau rồi cho
xe vượt nhanh qua trạm kiểm soát. Theo phản ứng, Dương ngoái đầu nhìn lại thì thấy có ánh đèn pin chiếu theo
xe máy của mình. Chạy được khoảng 1km, khi tới khe Thới thuộc địa phận huyện Con Cuông thì Dương thấy có
xe CSGT đuổi theo phía sau nên bảo Minh tăng tốc. Biết không thể chạy thoát xe của đội tuần tra, Minh vừa chạy
xe vừa chỉ đạo Dương tìm nơi dễ nhận biết bên đường vứt hai bánh heroin xuống để sau này quay lại lấy. Sau
khi rút hai bánh ma túy vứt xuống lùm cây ven đường, Minh cho xe chạy thêm một đoạn nữa rồi dừng lại. Hắn rút
khẩu súng K54 đưa tiếp cho Dương bảo vào giấu ở gốc cây lớn rồi cả hai cùng giả bộ cho xe chạy tiếp. Đúng
như dự đoán của chúng, chiếc xe tuần tra CSGT vượt lên đón đầu kiểm tra hành chính. Khi xe công an vừa đi
khỏi, bọn chúng chạy tiếp khoảng 2km để thăm dò rồi sau đó quay lại tìm heroin và súng. Tuy nhiên chỉ tìm thấy
súng còn hai bánh heroin thì không thấy đâu.

Cao Ngọc Hoàng

Giữa vùng đồi núi mênh mông, trời tối đen như mực, Minh rú ga xe máy rọi đèn, Dương lần mò từng hốc đá bờ
cây để kiếm hai bánh heroin đã vứt xuống lúc nãy nhưng vô vọng. Cả hai quần thảo nhiều lần trên đoạn đường
này và đến gần 5 giờ sáng 12-7 thì cuộc tìm kiếm dừng lại bởi xuất hiện nhiều người qua đường. Sợ bị lộ sẽ mất
hàng hoặc bị công an tóm, chúng chở nhau về nhà nghỉ của lâm trường Con Cuông thuê phòng ở, huy động
thêm người để thực hiện đợt tìm kiếm mới. Ngay trong buổi sáng hôm đó, Minh điện thoại kêu thêm em trai là
Trần Văn Hồng (SN 1972) kẻ đã từng chịu án phạt 30 tháng tù về tội buôn bán ma túy năm 2002 và một đối
tượng khác là Cao Ngọc Hoàng (SN 1963, bạn thân của Hồng) đi xe máy lên nhà nghỉ của lâm trường Con
Cuông. Tại đây bốn đối tượng tiếp tục quay lại địa điểm vứt heroin quần thảo. Cuộc tìm kiếm hai bánh heroin diễn
ra suốt ngày 12 đến ngày 13-7. Ban đêm ngủ, ngày đi kiếm, đến bữa thì vào quán mua cơm ăn, quần qua đảo lại
hàng trăm lần và đến chiều ngày 13 thì kết thúc trong vô vọng. Trong quá trình tìm kiếm, mọi cử chỉ, hành động
của Dương dù là nhỏ nhất cũng không thể qua mặt được Minh. Một chi tiết làm Minh rất hoài nghi là buổi trưa
ngày 13-7, khi cả nhóm sau một thời gian tìm kiếm bị đói lả kéo nhau lên thị trấn Hòa Bình (Tương Dương) ăn
cơm thì Dương có lén gọi điện thoại về cho vợ ở Đô Lương không biết nội dung gì. Tuy không nói ra nhưng trong
suy nghĩ Minh cho rằng Dương đã lấy hai bánh heroin trị giá 13.000USD đó và cuộc điện thoại xuất phát từ thị
trấn Hòa Bình là sự chỉ điểm cho người nhà lên lấy.

Chạng vạng tối 13-7, cả bọn kéo nhau về Vinh. Minh bảo Hồng và Hoàng chạy trước còn hắn đích thân chở
Dương đi sau. Khi xe chạy qua khu vực vắng, núi đồi heo hút, bỗng dưng Minh rẽ xe vào một hốc tối móc súng ra
chĩa thẳng vào đầu Dương. Hắn quát:

“Tao biết hết mọi chuyện rồi, mày chỉ còn một đường sống là khai heroin giấu ở đâu? Nếu không tao cho mày
chầu Diêm Vương, không chỉ mày mà cả vợ con mày cũng chịu chung số phận để tránh hậu họa!”.

Dương hoảng loạn, miệng lắp bắp:

“Em thật sự không biết nó (heroin) ở đâu. Em thề, hôm kia đến giờ em tìm kiếm và ăn ngủ cùng anh, anh biết
mà”.

Minh tuyên bố: “Tao đếm đến 3, nếu không nói thì...”.

Minh bắt đầu đếm, Dương nhắm mắt chờ sự phán quyết cuối cùng của số phận. Trong suy nghĩ, hắn muốn vùng
dậy bỏ chạy vào rừng nhưng không thể, nếu làm như vậy thì sẽ tăng thêm sự nghi ngờ cho Minh. Nếu bỏ chạy,
tính mạng của vợ con mình sẽ ra sao. Sống với Minh lâu nay, hắn hiểu điều đó. Minh sẽ làm đúng những gì hắn
nói.

Minh bắt đầu đếm: “Một... hai... ba...”... Tách!

Viên đạn thứ nhất tuy không nổ nhưng Dương có cảm giác như có vật sắc lạnh đến rợn người đã găm vào đầu
mình. Minh tức tối siết cò thêm hai phát liên tục mà khẩu súng đem ngòm vẫn chỉ “tách, tách”... vì đạn không nổ.
Có lẽ đêm hôm trước khi Dương giấu súng vào gốc cây tránh CSGT gặp lúc trời mưa nên đạn bị thấm nước
không nổ, hoặc do một điều may mắn nào đó mà Dương đã thoát khói lưỡi hái của thần chết. Cũng từ đây, Trần
Minh Dương từ một chiến hữu trở thành tù nhân của “bố già” Minh trâu đại và bắt đầu bước vào những tháng
ngày sống trong cảnh “địa ngục trần gian” của sự tra tấn vô cùng dã man tàn bạo. Không thể chịu được nỗi đau
xác thịt, Dương đã hai lần chủ động tự sát nhưng bất thành.
AN NINH , HINH SU , BAO CONG AN
AN NINH , HINH SU , BAO CONG AN
80 ngày đêm bị tra tấn như thời trung cổ (Kỳ 4)
Thứ Năm, ngày 26/08/2010, 18:00
Sự kiện: 80 ngày đêm bị tra tấn như thời trung cổ
(24h) - Để tra khảo Trần Minh Dương khai ra nơi cất giấu hai bánh
heroin, Minh đã bắt nạn nhân giam giữ và đánh đập đúng 80 ngày đêm
trước khi “tuyên án tử” . Đêm cuối cùng, hắn chở Dương từ Nghệ An
vào khu vực cầu Cổ Ngựa (Kỳ Anh - Hà Tĩnh) vứt xuống sông thủ tiêu.
An ninh hình sự cập nhật liên tục tất cả các ngày trong tuần

Minh trâu đại lúc bị bắt, Hà Ngọc Hùng,


Đoàn Thị Hưng, Dương Thị Bích Vân.
"Địa ngục trần gian" và 2 lần tự sát bất thành
Sau khi chở nạn nhân vào khu rừng vắng, Minh nã ba phát súng vào đầu Trần Minh Dương nhưng đạn không nổ.
Tuy thoát chết trong gang tấc nhưng Dương bị Minh cùng Hoàng và Hồng khống chế về giam giữ trong phòng vệ
sinh căn nhà Minh thuê tại số 112 đường Phan Chu Trinh, phường Lê Lợi, TP. Vinh để bắt đầu chuỗi ngày tra tấn
tìm hai bánh heroin. Tại đây Minh luân phiên nhốt Dương vào nhà vệ sinh và một căn phòng ẩm thấp phía sau
phòng ngủ của vợ chồng Minh. Theo lời kể của Dương thì lúc đầu bị giam ở toa lét nhưng người vào đi vệ sinh
nhiều quá, nên anh ta bị chuyển vào một căn phòng ẩm thấp, chứa rất nhiều đồ dùng cơ khí như: kìm, cờ-lê, mỏ-
lết, thanh sắt, dây xích, búa đinh... Dương bị xích chặt vào song sắt cửa sổ. Lúc đầu Minh còn cho Dương ngồi.
Hắn ôn tồn khuyên bảo Dương hãy khai thật heroin để đâu nếu không thì sẽ bị tra tấn tiếp. Sau một ngày tỉ tê
không có kết quả, Minh, Hồng bắt đầu những trận đòn dã man và Dương bị xích đứng suốt ngày. Minh dùng các
dụng cụ cơ khí đánh vào khớp tay, khớp gối của Dương khiến nạn nhân chịu không nổi. Nghĩ rằng khai bừa sẽ
kéo dài cuộc sống nên Dương nhận tội lấy heroin của Minh và vẽ sơ đồ nơi cất giấu heroin để Minh và đồng bọn
đi tìm. Sau 4 ngày giam giữ, đánh đập, ngày 17-7-2006 khi có được tấm sơ đồ trong tay, Minh điện thoại bảo
Phan Hồng Sơn (SN 1967) đưa xe 4 chỗ ngồi đến chở Minh, Dương, Hồng cùng Đoàn Thị Hưng (SN 1973, vợ
Minh) và Đinh Thị Hiền (SN 1976, vợ Hồng) cùng đi lên khe Bố - Tương Dương để tìm heroin. Tìm kiếm suốt
ngày không kết quả, chúng đưa nạn nhân về nhà tiếp tục đánh đập. Minh bảo đệ tử dùng dây sắt buộc hai ngón
tay Dương treo lên xà nhà, chỉ để mũi bàn chân tiếp đất. Dương nhón chân một lúc thì mỏi, chịu không nổi buông
chân thì bị dây sắt siết đầu ngón tay đau điếng. Dương khóc lóc van xin một lát thì ngất lịm. Dã man hơn, Minh
còn trộn cơm với phân người nhét vào miệng Dương, cầm búa đinh đánh dập đầu ngón tay, ngón chân rồi dùng
kìm rút móng... Đau quá, một lần nữa Dương xin vẽ lại sơ đồ giấu heroin và kết quả tìm kiếm cũng như trước.
Nổi giận vì bị đàn em cho “leo cây” nhiều lần, Minh về nhà dùng tuốc-nơ-vít cạy miệng Dương rồi dùng kìm bẻ
một lúc 3 cái răng để lần sau “chừa thói khai láo”. Cứ thế, mỗi lần lên tìm kiếm không được, Dương lại bị bẻ một
cái răng. Sau hơn 10 ngày giam giữ với đủ các hình thức nhục hình, tra khảo nhưng thấy việc tìm lại hai bánh
heroin khó khăn cùng với việc chị Dung nhiều lần đến nhà hoặc điện thoại để tìm chồng, Minh đã đưa Dương đến
nhà nghỉ Tam Sơn của Phan Hồng Sơn thuê (bãi tắm Xuân Thành - Nghi Xuân - Hà Tĩnh) để tiếp tục giam giữ,
tra tấn. Tại đây, Hồng và Hoàng thay nhau canh giữ đánh đập nạn nhân rất tàn nhẫn. Thậm chí tên Hoàng còn
bắt Dương nằm sấp trên mặt nền nhà cả buổi, dùng chân mang giày đá vào xương chậu và vùng sườn làm
Dương chết đi sống lại nhiều lần. Do không chịu được nỗi đau thể xác, nhân lúc nhặt được một lưỡi dao cạo râu
đã gỉ sét, Dương giấu trong người chờ cơ hội tự vẫn. Một buổi sáng, lợi dụng không có ai trong phòng, Dương tự
cắt động mạch tay. Rất may Hồng và Sơn phát hiện nên đã cấp cứu kịp thời. 20 ngày sau, sợ tiếng đánh đập,
tiếng rên la của Dương gây chú ý những người xung quanh nên Minh bảo Hoàng và Hồng đưa Dương về khách
sạn Trường Lưu (thị trấn Gia Lách - Nghi Xuân) giam giữ ở phòng 302. Theo lời khai của nhân viên phục vụ
khách sạn thì nhiều đêm nghe tiếng “bịch... bịch...” trong phòng rồi tiếp đến là tiếng kêu la thảm thiết nhưng
không ai dám can thiệp. Lúc này, sức khỏe Dương đã yếu lả, đi lại rất khó khăn, hắn bị buộc cởi truồng nằm giữa
nền xi-măng lạnh cóng. Biết không thể sống nổi, trong một lần lợi dụng sơ hở của tên Hồng canh giữ, Dương lết
ra ngoài rồi bất ngờ vùng lên đâm đầu vào tường tự sát. Bị Hồng ngăn lại, Dương quỳ xuống xin được chết để
thoát nỗi đau xác thịt nhưng hậu quả là tiếp tục bị... ăn đòn. Từ đó việc Minh phân công cho Hồng và Hoàng canh
giữ nghiêm ngặt hơn bởi Dương là đầu mối duy nhất truy tìm hai bánh heroin thất lạc.

Những dụng cụ dùng để tra tấn Dương

Khoảng 15 ngày giam giữ tại khách sạn Trường Lưu, Trần Minh Dương lại tiếp tục bị đưa về phòng 1 lầu 2 nhà
nghỉ Tam Sơn giam cầm. Một buổi sáng thứ 7, Minh thông báo cho Dương biết “hôm nay sẽ có công an đến tra
tấn cho ra hai bánh heroin”. Một lát sau, cửa phòng hé mở, một người đàn ông cao lớn, trắng trẻo bước vào tự
xưng tên là Dũng - công an đến để tra hỏi hai bánh heroin. Tuy nhiên với một người vào tù ra tội như Dương thì
không khó khăn để nhận ra rằng đây chỉ là “chiêu” hù dọa của Minh. Quả thật sau một hồi sử dụng “nghiệp vụ”
không hiệu quả, tên này đã hiện nguyên hình là một đối tượng côn đồ, lao vào đấm đá túi bụi. Sau này hắn nhiều
lần đến tra tấn đánh đập thì Dương mới biết được đó là Hà Ngọc Hùng (SN 1968) - một đối tượng đàn em của
Minh đã từng ngồi tù 5 năm vì tội cưỡng đoạt tài sản. Sau một thời gian tra tấn không hiệu quả, Dương bị đưa về
ngôi nhà cũ của Minh tại số 38 đường Vệ Đỉnh, thuộc khối 8, P.Đội Cung, TP. Vinh (sát nhà mẹ đẻ của hắn). Đây
là căn nhà Minh bỏ hoang từ lâu. Tại đây, do không chịu nổi cực hình, Dương nhiều lần khai báo và vẽ đi vẽ lại
sơ đồ nơi giấu heroin. Trong quá trình giam giữ gần 20 lần chúng huy động người lên Tương Dương kiếm tìm
nhưng không được. Sau những lần đó, Minh và đồng bọn gồm Hùng, Hoàng, Hồng, Sơn lại tiếp tục nổi điên đánh
Dương rất tàn nhẫn. Chúng treo Dương giữa nhà, kéo lên kéo xuống thi nhau đấm đá như bao cát. Trong một lần
nhìn thấy cảnh đánh đập quá dã man, thị Hiền - vợ của Hồng đã khóc lóc xin đừng đánh Dương trong nhà này
nữa bởi hắn đã suy kiệt và có thể chết bất cứ lúc nào. Nhưng mỗi lần Dương bị đánh ngất xỉu thì Minh và đồng
bọn lại cho Dương sử dụng heroin để qua được thời khắc nguy kịch. Vì đây là khu vực đông dân cư, sợ bị phát
hiện, Minh lại chuyển Dương đến nhà của Dương Thị Bích Vân (SN 1968) hành nghề bán cháo vịt, có chồng là
Trần Đình Thọ hiện đang cải tạo về tội ma túy. Nhà của Vân ở khối 8, P. Cửa Nam, TP. Vinh. Tại đây, Dương bị
xích trong nhà vệ sinh để tra tấn ngày đêm, còn Vân có nhiệm vụ cơm nước cho cả bọn. Có nhiều bữa bị đánh
đập, Dương kêu la thảm thiết, những người sống xung quanh nghi ngờ đến hỏi thì Vân chối bảo không có
chuyện gì. Tuy nhiên, sợ bại lộ nên Vân bảo Minh ngừng đánh vài hôm, nhưng hắn không đồng ý.

Nhà nghỉ Tam Sơn

Theo Minh, đòn roi không thường xuyên thì sẽ bị “lì”. Minh tiếp tục đưa Dương về lại nhà cũ ở khối 8, P.Đội
Cung. Trong thời gian này, Hưng và Vân vẫn nấu nướng, chu cấp cơm nước cho cả bọn để hành hạ Dương.
Giam giữ Dương ở ngôi nhà này đến khoảng 20-10-2006 thì Minh sợ bị phát hiện nên một lần nữa đưa Dương
quay lại nhà của thị Vân tiếp tục tra tấn. Để đạt được mục đích, hắn còn đe dọa người thân Dương bằng cách tự
mình điện thoại hoặc bảo Dương điện thoại kêu chị Dung đưa 15.000USD để chuộc mạng sống cho chồng. Đối
với Trần Minh Dương, trải qua hơn hai tháng bị tra tấn, sức khỏe cạn kiệt, hắn chỉ thoi thóp và sống qua ngày
nhờ sử dụng heroin. Biết thế nào cũng chết nên mỗi lần bị đánh đập, Dương chỉ biết van xin được chết sớm và
liên tục ngất xỉu. Có nhiều lần Dương mơ màng nghe vợ đến trước cửa nhà Minh hỏi thông tin của chồng nhưng
không dám lên tiếng vì sợ Minh giết cả gia đình để bịt đầu mối.
AN NINH , HINH SU , BAO CONG AN
80 ngày đêm bị tra tấn như thời trung cổ (Kỳ 5)
Thứ Bẩy, ngày 28/08/2010, 16:12
Sự kiện: 80 ngày đêm bị tra tấn như thời trung cổ
(24h) - Sau 80 ngày giam cầm, đánh đập, nhưng vẫn vô vọng trong việc
truy tìm tung tích hai bánh heroin, Trần Văn Minh quyết định thủ tiêu
Trần Minh Dương. Trước giờ hành quyết, hắn cũng làm theo kiểu thi
hành án của cơ quan pháp luật bằng việc cho Dương ăn uống một bữa
đàng hoàng, nói lời sau cùng rồi tuyên buộc nạn nhân phải chết. Điều
gì đã xảy ra sau đó?
An ninh hình sự cập nhật liên tục tất cả các ngày trong tuần

Chiếc xe chở Dương đi thủ tiêu ở cầu


Cổ Ngựa
Kỳ 5: Trước giờ hành quyết
Ngay khi bắt giữ đàn em Trần Minh Dương vì nghi ngờ lấy hai bánh heroin, trong thâm tâm của mình, Minh trâu
đại đã xác định rằng nếu tìm được heroin hay không tìm được heroin thì Dương cũng sẽ phải chết. Chính bản
thân Dương cũng đã nghĩ đến điều này. Dương là người hiểu tính cách cũng như sự thâm hiểm, tàn bạo của
Minh hơn ai hết. Việc Minh ba lần siết cò bắn vào đầu Dương trong khu rừng vắng ở Con Cuông đã chứng minh
điều đó. Có thể do yếu tố may mắn nên sự sống của Dương mới được kéo dài thêm một thời gian, còn lần này
thì không thể, quả là “phúc bất trùng lai”... Những ngày cuối tháng 9 đầu tháng 10-2006, tiết trời chuyển sang
mùa lạnh. Sau hơn hai tháng bị đánh đập tra tấn dã man, cơ thể chịu nhiều vết thương nặng, sức khỏe Dương
cạn kiệt, hắn thường xuyên rên rỉ lúc tỉnh lúc mê, sự sống chỉ tính bằng ngày. Những ngày này, Dương bị nhốt ở
một căn phòng tối phía sau nhà của Dương Thị Bích Vân, chúng không cần xích mà chỉ trói sơ bởi có thả ra
Dương cũng không còn sức trốn chạy. Để kéo dài sự sống cho Dương, Minh trâu đại tăng lượng heroin mỗi ngày
cho hắn, việc hành hạ đánh đập theo đó cũng giảm dần.

Trưa 2-10-2006, trong cơn chập chờn nửa tỉnh nửa mê, Dương nghe phía ngoài có tiếng của một nhóm người
đang bàn về một việc gì đó rất hệ trọng. Tuy không nhìn thấy mặt nhưng qua giọng nói Dương vẫn nhận ra Minh
trâu đại và đồng bọn đang bàn về việc sẽ giết mình bằng cách nào. Khi đối diện với cái chết đang cận kề, hắn
cảm thấy thèm được sống hơn bao giờ hết. Hắn giỏng tai cố nghe xem những đối tượng kia đang nói gì. Trong
thâm tâm hắn đinh ninh rằng lần này 100% mình sẽ chết. Giá như bây giờ hắn có đủ sức khỏe để phá cửa phòng
leo tường trốn chạy hoặc có ai đó phát hiện ra để cứu hắn...

Đang mơ ước mông lung thì hắn nghe một đối tượng lên tiếng:
- Thả hắn (Dương) ra bây giờ rất nguy hiểm. Nhưng nếu thả ra hắn cũng không thể sống được vì bị thương nặng
quá, xương cốt đều gãy hết rồi.
Một đối tượng khác cho rằng:
- Hắn chết là việc phải làm, nhưng đừng để ai tìm thấy xác vì công an sẽ điều tra thì trước sau gì chúng ta cũng
bị lộ. Nên tìm phương án thủ tiêu rồi phi tang xác để trừ hậu họa sau này. Nếu không tìm ra xác thì trời cũng bó
tay, con Dung có báo công an cũng không sao cả.

Tiếp đến cả nhóm cùng nhau vạch ra nhiều phương án. Tên thì bảo rằng ở khu vực đồi núi trên QL8 thuộc huyện
Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh có nhiều vực sâu, chỉ cầm ném xuống đó thì đến mục xương cũng chưa ai tìm ra. Tên
khác lại bảo: hay là lợi dụng mưa bão, giết xong đưa hắn xuống biển Cửa Lò, xác chết lâu ngày cá ăn hết thì
cũng khó tìm ra. Trong cuộc họp đó thì phương án đưa Dương ra cầu Bến Thủy rồi buộc đá vào người quẳng
chìm nghỉm xuống sông Lam cũng được bàn tới. Tuy nhiên sau cùng Minh lên tiếng: “Dù sao cũng lợi dụng trời
mưa bão, xử lý hắn trong đêm nay, tùy cơ ứng biến”... Sau đó chúng kéo nhau đi đâu không rõ.

Đúng 12 giờ đêm 2-10-2006, trời mưa như trút nước, từng cơn gió mạnh giật ào ào như bẻ gãy những rặng cây
trước nhà. Bỗng có tiếng gõ cửa rồi Trần Văn Minh xuất hiện tại nhà thị Vân. Hắn trao đổi với chủ nhà điều gì đó
rất gấp gáp rồi đi thẳng vào toa lét mở trói cho Dương. Nạn nhân được đưa ra phòng giữa nhà cho ngồi lên ghế.
Khác với lần trước, lần này Minh không hỏi lời nào về ma túy cũng như không đánh đập, chửi mắng nữa mà bảo
Vân đội áo mưa chạy ra đường mua về 3 ổ bánh mì, một bát bò hầm theo kiểu sốt vang. Sau đó Vân tự vào nhà
lấy một chén sữa, đĩa đậu phụ đặt lên bàn. Minh bảo Dương ăn đi cho nóng. Bị nhổ hết răng, môi rách khâu chưa
lành, cơ thể suy kiệt khiến Dương không thể nuốt nổi. Vân ngồi cạnh lấy bánh mì đổ sữa vào đưa cho Dương,
sau đó dùng bánh mì chấm vào nước bò hầm cho dễ nuốt. Ăn hết bánh mì, Vân hỏi:

- Có muốn ăn cơm không?.


- Không - Dương trả lời cộc lốc.

Minh ngồi bên cạnh lên tiếng:


- Ăn gì thì ăn, thời gian không còn nhiều. Cho mày mang luôn hai bánh heroin xuống âm phủ mà dùng.

Minh vừa nói vừa cầm ly nước đến đặt trước mặt bảo Dương uống rồi nói tiếp:
- Mày có biết chuyện gì sắp xảy ra không?
- Dạ có.
- Mày phải chết trong đêm nay.
Nghe vậy Dương nghẹn ngào, nước mắt cứ tuôn trào ra. Dương khuỵu xuống ôm lấy chân Minh xin tha mạng
nhưng Minh gạt đi rồi bảo:
- Cho mày nói lời sau cùng.
- Nếu được anh cho sống nguyện suốt đời này cố gắng làm lụng để trả lại cho anh 15.000USD.
- Tao đã nhiều lần cho mày cơ hội nhưng mày quá cứng đầu, còn lần này sự việc đã đi quá xa không còn trong
tầm kiểm soát của tao nữa. Để mày sống thì có những hậu quả bọn tao không gánh vác nổi. Mày đừng nói gì
thêm, phí lời.
Một bầu không khí ngột ngạt, căng thẳng bao trùm lên căn phòng đỏ đèn dầu, bên ngoài trời vẫn mưa gió ào ào.
Dương cất tiếng:
- Xin anh cho em được chết thanh thản. Tất cả tội lỗi do em gây ra không liên quan gì đến vợ con em ở Đô
Lương. Xin anh tha cho họ.

Minh không nói gì, hắn ngồi trầm ngâm trong giây lát rồi lấy dây trói chặt chân tay, lấy chiếc khăn vải màu đỏ bịt
miệng và mắt của Dương mà không bị sự kháng cự nào dù là nhỏ nhất. Hắn đưa bao ra giữa nhà quấn miệng
bao xuống để nạn nhân ngồi vào rồi kéo lên túm lại. Chiếc bao tải nằm im bất động. Theo lời khai của Dương tại
CQĐT thì khoảng 1 giờ 30 sáng 3-10, đưa Dương đi thủ tiêu thì ngoài Minh trâu đại còn có thêm hai đến ba
người nữa tham gia. Vì bịt mắt và nằm trong bao nên hắn không nhận ra đó là ai. Chúng chở nạn nhân trên chiếc
xe hơi loại 4 chỗ ngồi. Chiếc xe chạy đi trong mưa gió ầm ầm. Khi đi qua cầu Bến Thủy, Minh và đám tay chân
muốn vứt nạn nhân xuống sông nhưng bờ bắc sông Lam có trạm thu phí giao thông có một số người gác trực,
sợ bị phát hiện nên chúng cho xe chạy thẳng qua TP. Hà Tĩnh vào hướng nam. Khoảng hơn hai tiếng đồng hồ
sau thì đến khu vực cầu Cổ Ngựa địa bàn bán sơn địa hoang vu, dân cư thưa thớt thuộc địa bàn xã Kỳ Trinh,
huyện Kỳ Anh, cảm thấy đã đủ xa TP. Vinh nên chúng dừng lại. Xác định Dương sẽ chết ngay khi xuống nước
nên bọn chúng không thực hiện giết trước mà hè nhau ném nạn nhân xuống sông trong lúc mưa như trút nước
và gió rít liên hồi.

Những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc và Dương sẽ mang theo hai bánh heroin cùng nỗi đau về những tháng
ngày bị hành hạ xuống âm phủ. Nhưng không! Tuy trời mưa bão nhưng trong mùa nước rút nên khi bị quẳng
xuống nước dù thời tiết giá lạnh nhưng nước sông ấm nên Dương đã dần tỉnh lại, bản năng sinh tồn trỗi dây
mãnh liệt. Hắn cố lăn lên nơi bãi bồi. Sự cố gắng trong tuyệt vọng của hắn cùng với yếu tố may mắn do nước
sông rút cạn đã được đền đáp. Hắn cũng không tin rằng một lần nữa thoát chết trong gang tấc. Sáng hôm sau
Dương được người dân phát hiện đưa vào bệnh viện cấp cứu. Sự việc xảy ra ngoài dự đoán như một quy luật tất
yếu của công lý. Trần Minh Dương đã sống và sau đó từ lời khai của Dương, CQĐT vạch rõ chân tướng và xóa
sổ một băng nhóm tội phạm khét tiếng tại Nghệ An lúc bấy giờ. Vụ án diễn biến tiếp theo đã phản ánh đầy đủ,
chân thực cuộc đấu trí khốc liệt giữa điều tra viên cũng như sự lì lợm, ma mãnh của ông trùm tội phạm.

You might also like